Tôi đã biết đến một Bích Nguyệt với những bức tranh bước ra từ tiềm thức, mang màu sắc trầm ấm, với nắng hanh vàng của mùa thu, màu nâu của đất và màu hồi sinh của phù sa...
Tôi đã biết đến một Bích Nguyệt, vượt qua những tháng ngày cơ cực với tuổi thơ… Và, tôi cũng đã biết đến một Bích Nguyệt, nằm đó trên giường bệnh, từ đôi mắt thẳm sâu mang gam màu của đất đai, cây cỏ, của chút ánh sáng le lói cuối chiều thu, của tiếng gió hú trên đồi thông Đà Lạt... để hồi tưởng, để lắng nghe âm thanh cuộc sống, cả tiếng bàn bạc, tiếc thương của những người thân yêu chuẩn bị cho chị một chuyến đi xa về nơi cuối đất, cùng trời...
<
Tuesday, December 9, 2008
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment