Wednesday, December 17, 2008

2 mùa đông, góc nhìn

Thời khắc đấy gần như một lỗ hổng của thời gian và là liều thuốc độc tàn phá niềm tin nơi giới mộ điệu với những kỳ vọng về đội tuyển. Chưa bao giờ, kể từ năm 1995, người ta có cảm giác gần như tuyệt vọng, vỡ vụn và chán nản như vậy. Nó như là một dấu chấm hết của một giấc mơ!


Từ sau thất bại có thể xem là đáng xấu hổ trước Singapore ngày ấy, đến nay, chúng ta tiến hay lùi? Trả lời được câu hỏi đó là giải đáp được những đòi hỏi về niềm tin.


Hãy thật công bằng, nếu lấy trận thua 0-5 ấy làm mốc, thì chúng ta không lùi. Quả là ông Calisto phải mất đến 11 trận để có chiến thắng đầu tiên, và người ta có quyền ngờ vực hoàn toàn về trận thắng may mắn 3-2 trước Malaysia. Nhưng nếu so sánh với chiến thắng cuối cùng của bóng đá Việt Nam trên trường quốc tế trước Lào (tại SEA Games 2007, tỷ số là 2-1 và cũng trong một thế trận hoảng loạn vô cùng) thì đấy cũng là điều không đến mức tồi tệ như nhiều người nghĩ. Vì có lẽ nhiều người đã quên, sau trận thắng Lào, chính HLV Riedl đã nói: “Nếu những tình huống như trận đấu này diễn ra lần nữa, chắc mọi người giết tôi chết mất”.


Trận đó, Việt Nam có tổng cộng 12 cú sút thì chỉ có 2 quả là sút về cầu môn. Chỉ có 2 lần như thế! Lào có 9 cú sút thì họ sút cầu môn đến 7 lần. Ngày đó, nói như một đồng nghiệp của chúng tôi: “Đội Olympic Việt Nam đã... lết vào bán kết với một cơ thể vô hồn và có nhiều khuyết tật”.


Trong khi tại AFF Cup lần này, từ một trận thua Thái Lan tưởng chừng như là chôn vùi mọi hy vọng, chúng ta vẫn có vé vào bán kết với 2 trận thắng để có cơ hội phục thù món nợ ấy với chính người Singapore, liệu phải chăng cũng là một tín hiệu tốt đẹp?!


***


Rất nhiều tuyển thủ quốc gia là những người đã sống trong thời khắc tồi tệ nhất của mùa đông năm trước. Đấy là Công Vinh, Việt Cường, Vũ Phong, Thanh Bình… Họ không gục ngã, họ đã biết cách đứng dậy. Chỉ với điều đó thôi, đã thấy chúng ta đừng quá thất vọng với những gì đang có ở mùa đông năm nay.


Cuộc sống không đơn giản chỉ toàn là những điều lô gíc. Tâm lý con người ta không đơn thuần là những phép tính khô khan. 11 trận không thắng trước các đối thủ không hề yếu có thể là điều không ai thích thú, nhưng nó không phải là điều đáng bị hổ thẹn nếu chúng ta, thật công tâm, nghĩ lại thời khắc tuyệt vọng ở mùa đông năm trước.


Vì sau mùa đông đầy bi kịch ấy, chúng ta đã chọn lựa con đường mới, tìm đến những bước đi vững chắc hơn, chọn một vị thuyền trưởng giỏi về xây dựng một hệ thống dài hạn hơn là một chiến thuật gia của các trận đấu. Vì vậy, ngày hôm nay, nếu ông ấy, Henrique Calisto giành được chiến thắng, ông đã có một bước tiến dài, rất dài. Còn nếu ông ấy thất bại, âu cũng chỉ là kết cục của một câu chuyện dài khác, câu chuyện về trình độ và đẳng cấp của Việt Nam.


Thế nhưng, hãy tin rằng, giữa 2 mùa đông, chúng ta không hề lùi. Ngược lại, đêm nay, có thể chúng ta sẽ có được tương lai của một đội tuyển, một nền bóng đá.


Việt Tâm



 

No comments: